ĐÃ XEM NHƯNG CHƯA TỪNG THẤY
Tình yêu giữa hai người trong mắt của một kẻ ngoài cuộc luôn nhuốm màu vô vọng." *** Có một cô gái rất yêu một chàng trai hay chí ...
https://blogtrieudo.blogspot.com/2015/10/a-xem-nhung-chua-tung-thay.html
Tình yêu giữa hai người trong mắt của một kẻ ngoài cuộc luôn nhuốm màu vô vọng."
***
Có một cô gái rất yêu một chàng trai hay chí ít là cô nghĩ mình rất yêu chàng trai đó.
Nói một cách diễm tình, chàng là ảo mộng suốt tuổi thanh xuân rạng ngời thiếu nữ của cô.
Đúng vậy, chỉ là mộng ảo mà thôi. Mối tình ấy hình như suốt bao tháng năm đã qua chỉ là chuyến bay một chiều chở đầy ấp yêu thương quan tâm và lo lắng. Vé khứ hồi là một cái gì đó quá đắt đỏ mà cô không sao với tới.
Tình yêu bất trắc đó sống cùng cô trong chừng đó tháng năm với bao nhiêu muộn phiền và u uẩn. Nhưng hễ ai có động thái gì nói đến chuyện buông xuôi thì cô lại gằng giọng lên kèm với một ánh nhìn cương nghị và kiêu hãnh.
"Tình yêu giữa hai người trong mắt của một kẻ ngoài cuộc luôn nhuốm màu vô vọng."
Nói là vậy như đôi khi sự vô vọng đã phủ phục trái tim trầy xước của cô từ lâu.
Mỗi đêm cô ngồi bên khung cửa sổ và dán mắt vào màn hình điện thoại, hoang hoải đợi chờ.
***
Ngày nay, sự tiến bộ không ngừng của khoa học kỹ thuật khiến cuộc sống trở nên tiện ích hơn.Không cần nói đâu xa xôi, chỉ cần minh chứng nhỏ nhoi này thôi thì hiểu các nhà sáng chế đã làm xã hội và con người phát triển như thế nào.
Những phần mềm nhắn tin miễn phí. Ngoài việc nó kết nối con người nhanh và đỡ tốn kém hơn trước thì nó còn mang đến những trạng thái cảm xúc khác nhau với những cụm từ " đã nhận", đã xem" và "đang soạn thảo tin nhắn".
Mỗi lần cô nhắn tin cho chàng trai mình yêu đơn phương, màn hình điện thoại luôn hiện lên hai từ "đã nhận".
Và luôn là "đã nhận" dù cho cô có dốc hết thời gian với tất cả bầu kiên nhẫn ra mà đợi chờ,khi thoảng là thiếp đi rồi giật mình tỉnh giấc cũng vẫn không hề đổi khác.
Và vẫn là "đã nhận" dù cho cô ấu trĩ tắt máy đi rồi bật lại hằng chục lần, với mỗi lần màn hình sáng lên thì mắt cô cũng sáng theo như tin vào một thuật phép.
Và chỉ là "đã nhận",cho dù cô có lập đi lập lập một tin nhắn hoặc gửi dồn dập nhiều tin như cố tình gây sự chú ý của chàng .Tất cả cùng không làm thay đổi hai chữ nhuốm màu đơn phương và lạnh lẽo ấy .
Và rồi cô tự biện minh cho người mình thương rằng, chàng trai của cô quá bận rộn.
Cứ thế "buổi sáng tốt lành" có thể trở thành buổi sáng của ngày hôm sau."Một đêm ngon giấc" có thể bắt đầu bên ly cà phê chào ngày mới. Hoặc giả có những lời gợi mở một cuộc hẹn hò mãi không được đổi thành "đã xem" nên hiển nhiên là không bao giờ biết đến...
Vậy nên,nói trái tim cô vô vọng từ lâu là vậy. Nhưng cô chấp nhận chuyện đó, như chấp nhận chuyện lặng lẽ yêu một người không hồi đáp mới là tình yêu đích thực.
Thế cho nên, khi thoảng có hai chữ "đã xem" xuất hiện, hay "kỳ tích" hơn là cụm từ trăm năm có một " đang soạn thảo tin nhắn" vào một ngày gió mưa vần vũ cũng không ngăn cô gọi đó là ngày đẹp đến trong vắt, dẫu chỉ là những lời đáp gọn đến cụt ngũn như "cám ơn em"," ừ"," anh biết rồi". Nhưng chừng đó thôi cũng khiến cô cười không ngớt và khiến trái tim mình đập trong loạn xạ. Lẽ nào tuổi thanh xuân của một cô gái yêu đơn phương có khi lại đẹp một cách dị thường đến vậy?
Nhưng chỉ biết rằng, từ "đã nhận" đến "đã xem", là một hành trình dài ngoằn trong cô độc, lầm lũi và hoang mang, có thể kết thúc bằng vỡ òa nhưng sự vỡ òa ấy đôi khi chỉ biến từ mộng ảo thành mộng tưởng mà thôi.
***
Cô ở trọ trên một căn gác nhỏ.
Con trai chủ nhà ở ngay căn phòng phía dưới. Trước phòng "cậu chủ nhỏ", là một khoảng sân vừa đủ để anh đứng mà nhìn thấy khung cửa sổ căn gác của cô, nơi mỗi đêm vẫ hắt bóng cô cầm chiếc điện thoại đến gần khuya.
Anh thường đứng lặng lẽ nhìn cô như vậy. Anh có thể gọi tên cô và bắt chuyện.Nhưng chưa một lần anh làm thế dù rằng anh biết mình đã yêu cô ngay từ ánh nhin đầu tiên và ngày một yêu hơn cái dáng ngồi buồn khắc khoải của cô bên cửa sổ. Anh lặng lẽ kết bạn với cô trong phần mềm tin nhắn miễn phí, rồi làm quen cô bằng những tin nhắn vui tươi hài hước và đầy quan tâm.
Và khung cảnh đầy lãng mạn ấy cứ lập lại không biết bao nhiêu lần, khi anh dứng dưới khoản sân nhỏ, nhắn một tin đi rồi ngước nhìn lên khung cửa sổ với tấm rèm hắt hình bóng yêu thương đang cầm điện thoại.
Màn hình của anh luôn hiện chữ "Đã xem", nhưng tin nhắn trả lời từ cô thì khi có khi không. Nhưng ánh mắt dõi nhìn lên rồi cúi xuống kèm một cái mỉm cười của anh thì luôn luôn có.
Hình như với chủ nhân của khoảng sân nhỏ ấy, đợi chờ là hạnh phúc.
Dù không khó để anh biết, anh đang đợi chờ một người mang hết nỗi niềm dành cho một phương trời khác.Nên lắm lúc anh cũng băn khoăn tự hỏi, cô " Đã xem" như có thật sự " đã thấy" tin nhắn (và yêu thương) của anh hay chưa?
Tình yêu đôi khi trở nên lẩn quẩn vì có những khoảnh khắc trong đời ta xem nhưng không hề thấy gì cả. Đó là phút giây mà trái tim với những xúc cảm ồ ạt của mình che mờ tất cả giác quan chứ không riêng gì thị giác.
Vậy nên tình yêu mới oái ăm, nhưng có lẽ trong mắt những người yêu nhau nó lại mang nhiều thi vị.
Vậy nên có khi với những kẻ đứng ngoài phán xét tình yêu của người trong cuộc cứ tự tin là mình sáng nước, nhưng thiệt tình, biết đâu đấy, tất cả cũng chỉ là đã xem mà chưa từng thấy mà thôi !
Thụy Phiên Nguyễn Phúc